Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

CẤM LÀ TỐI SÁCH

CẤM LÀ TỐI SÁCH ( nhân công văn Hà Giang quán triệt về tuyên truyền...) Hôm qua, có mấy giáo viên nhắn tin cho tôi:“Thầy ơi, lãnh đạo các tr...

CẤM LÀ TỐI SÁCH
( nhân công văn Hà Giang quán triệt về tuyên truyền...)

Hôm qua, có mấy giáo viên nhắn tin cho tôi:“Thầy ơi, lãnh đạo các trường học đang ráo riết cấm giáo viên, buồn lắm thầy ạ”. Tôi hỏi cấm gì? Bạn ấy bảo:“cấm viết fb, cấm chia sẻ, bình luận trên mạng”. Tôi chỉ nói: thế à. Hôm nay cứ nghĩ: tại sao lại phải cấm? Lạ thật. Ở ta cứ cái gì không quản lí được là cấm. Các ông lãnh đạo kém khi bàn giải pháp thì chỉ đề xuất mỗi cấm là nhanh. Tôi thì cho rằng: cấm là tối sách.

Điều 25 Hiến pháp (2013) của nước ta ghi rõ: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định”. Như thế cấm người ta tự do ngôn luận, tiếp cận thông tin, bày tỏ ý kiến trước hết là vi hiến. 
Sau nữa, cấm là trái quy luật. Con người ta khi bức bối cần phải được giải tỏa, xin lỗi, giống như đã buồn ị phải vào nhà vệ sinh; đi xong thấy thoải mái, nhẹ bụng. Tư tưởng, tình cảm, cả vui lẫn buồn, nhất là những bức bối, u uất nếu được nói ra sẽ khoan khoái, nhẹ nhõm. Cấm đoán là bắt người ta cứ phải giữ uất ức trong lòng; nung nấu mãi thù hằn, vón lại thành u, thành cục, thành bệnh trong tâm, tích tụ lâu ngày thành niềm căm uất; nếu có dịp sẽ bùng phát dữ dội.

Một khi cho mọi người tự do ngôn luận, thể hiện chính kiến, lãnh đạo sẽ biết được cán bộ, người dân nghĩ gì, từ đó mà hiểu, mà có đối sách, có biện pháp phù hợp. Cho mọi người tự do ngôn luận, góp ý, phê bình, phát hiện sai trái không những có dân chủ thực sự mà còn hạn chế được tiêu cực; lãnh đạo và những ai muốn làm bậy cũng dè chừng, không cửa quyền, hống hách, không mắc bệnh ảo tưởng“một tay che lấp cả trời”. 
Cấm thì còn ai dám nói sự thật nữa; kết cục lãnh đạo suốt ngày chỉ toàn nghe những lời nịnh hót, tán dương… từ đó trở nên chủ quan, huênh hoang, khoác lác “coi trời bằng vung”và sẵn sàng trấn áp, trù dập, trả thù người nói ra sự thật, ngược với ý của mình. 

Bị cấm đoán lâu ngày, sẽ dẫn đến tình trạng: buộc phải nói dối hoặc là im lặng. Ở ta, phần lớn cán bộ khi bị cấm thường chấp hành; càng có tí chức sắc càng “chấp hành nghiêm”. Hậu quả là nói dối xoen xoét từ dưới lên trên; khen nịnh cả khi thấy ông to đánh rắm; im thin thít cả khi thấy ông ta có “đôi tài lừa” hoặc biết là ngài cởi truồng vẫn khen có“bộ quần áo đẹp”. Ngoài là thế, nhưng trong lòng vẫn biết sự thật, vẫn căm ghét, khinh bỉ cái thằng mình vừa khen. Cũng giống nhiều vị có chức quyền lớn nhỏ thường không có fb, vì sợ rắc rối, sợ bị nghe dư luận chửi. Nhưng lại rất thích và bí mật đọc thông tin ngoài luồng, vì nó nói hộ lòng mình… Sung sướng hơn cả thủ dâm.

Bất kì chủ trương nào cũng có hai mặt. Mở cửa đón gió mát cũng có khi gặp gió độc, nhưng chẳng lẽ vì thế mà suốt ngày đóng cửa? Chủ trương tự do ngôn luận cũng thế, phần lớn là tích cực, có lợi, nhất là thúc đẩy tinh thần dân chủ, công khai, công bằng. Vụ gian lận ở Hà Giang thử hỏi nếu không bắt đầu bằng sự nhiệt huyết của 3 thầy giáo và không có mạng xã hội lên tiếng mạnh mẽ thì liệu bản thân ngành giáo dục và công an có phanh phui ra ánh sáng những tiêu cực động trời, như thế được không?

HN 21/7/2018





Không có nhận xét nào