Đàn áp một sinh hoạt âm nhạc bình thường, nội dung bài hát không có tính chính trị, cốt chỉ để đánh đập ca sỹ và một số người tham dự trong ...
Đàn áp một sinh hoạt âm nhạc bình thường, nội dung bài hát không có tính chính trị, cốt chỉ để đánh đập ca sỹ và một số người tham dự trong ấy có Phạm Đoan Trang, khiến cô phải nhập viện hai lần liên tiếp bởi chóng mặt, buồn nôn, thả ca sỹ và một người nữa ở tận Củ Chi, lấy hết tiền bạc, điện thoại, giấy tờ tuỳ thân... công an thành phố Hồ Chí Minh hiện nguyên hình là một lũ mất dạy, hạ cấp, chà đạp lên pháp luật.
Phạm Đoan Trang được thả xuống giữa đường để 6 thằng khác xông vào đánh tiếp.
Những sự việc hèn hạ này xảy ra nhiều, nhiều đến nỗi mà những người viết đôi khi còn cảm thấy ngại bởi cứ lặp lại một số từ như hèn hạ, bẩn thỉu, súc vật, lưu manh, côn đồ... nhưng cho dù có phải nhắc đi nhắc lại hàng ngàn vạn lần thì mọi người vẫn cứ phải tiếp tục lên án bởi sự bẩn thỉu, lưu manh, côn đồ, chà đạp lên pháp luật có thể xảy ra với bất kỳ người nào trong số chúng ta.
Tôi không hiểu mục đích của những sự đàn áp bẩn thỉu này là gì? Nếu với mục đích cho những người bất đồng chính kiến sợ hãi mà im lặng thì là nhầm to. Điều này sẽ chỉ khiến họ mạnh mẽ hơn mà thôi.
Công luận sẽ càng phẫn nộ và căm ghét lực lượng thừa hành pháp luật nhưng lại là những kẻ hành động bất chấp pháp luật. Có vẻ như chúng đang học rất tốt sự ác độc, bẩn thỉu và hèn hạ từ Trung Cộng.
Sau tất cả những cảm xúc khinh bỉ, phẫn nộ thì vẫn là một nỗi buồn khôn xiết bởi thực trạng đất nước này sẽ còn tồi tệ đi nhiều lắm.
Đây là stt Phạm Đoan Trang chia sẻ về sự việc. Cô ấy thích tấm hình ôm đàn và dặn nếu có vấn đề gì xấu xảy ra thì muốn mọi người dùng tấm hình này.
"CHỈ LÀ MỘT CƠN CHẤN ĐỘNG NÃO
Tôi đã về nhà từ 2h sáng nay (17/8) và không còn chóng mặt hay buồn nôn, chỉ hơi nhức đầu. Bác sĩ nói đó là một cơn chấn động não và cần theo dõi thêm.
Xin chân thành cảm ơn tất cả bà con cô bác, anh chị em, bạn bè đã quan tâm, hỗ trợ, thăm hỏi hoặc trực tiếp chăm sóc tôi.
Nhân viên an ninh lởn vởn rất nhiều trong phòng bệnh, gần như lúc nào mở mắt, tôi cũng thấy họ đứng đó, có lúc đeo khẩu trang, có lúc đang chụp hình bằng điện thoại, mặc dù bệnh viện có nhắc là mỗi gia đình chỉ một người thân ở lại trông bệnh nhân. Điều đáng nói là họ vẫn gây sự và đuổi đánh một số người vào thăm tôi, chẳng hạn đá anh Tuất, tát Dương Lâm, và đuổi, đe dọa em Cao Trần Quân.
Chiếc mũ bảo hiểm bị vỡ mà các bạn thấy trong hình hôm qua là cái mà họ dùng để đánh người. Nửa đêm 15/8, công an chở tôi từ đồn phường 7, quận 3 về bằng taxi. Tới đoạn đường tối họ thả tôi xuống, nói tôi phải tự đi về vì họ có việc phải vào viện gấp thăm người nhà bị tai nạn; tôi vẫn đủ quan tâm để hỏi thăm họ người bị tai nạn có làm sao không. Họ không trả lời mà bảo tài xế táp xe vào lề đường, và cho tôi 200.000 đồng để gọi xe khác. Tôi đương nhiên là cảm ơn và cầm tiền; thật sự là ngoài 200.000 đó, tôi cũng chẳng còn xu nào, họ đã lấy hết mấy trăm ngàn đồng, cả thẻ ATM và chứng minh thư.
Sau đó tôi xuống và đứng bên vỉa hè vẫy xe khác về nhà. Chỉ vài phút sau, có 6 “đồng chí” to cao đi ba xe máy lao đến, bỏ xe xông vào đánh hội đồng. Mũ bảo hiểm bị vỡ là mũ của họ. Khi tôi ngồi dậy được để giữ tay vào vết thương trên đầu cho bớt chảy máu, thì thấy chiếc mũ vỡ một mảng to bị vứt lại trên đường, quanh đó là chi chít mảnh vụn.
Ở Hà Nội, tôi có thói quen đi lại thường đeo đàn guitar, ngoài việc để tiện chơi thì còn vì một lý do quan trọng là để... đỡ bị tấn công bất thình lình - tôi nghĩ là dù sao công an cũng khó đánh một người đeo đàn. Bây giờ mới biết là công an có xu hướng dùng đồ của chính nạn nhân để đánh nạn nhân, ví dụ như dùng giày của kỹ sư Nguyễn Đại để quật vào mặt anh (anh Nguyễn Đại - kỹ sư xây dựng - là người bị đánh nặng nhất trong liveshow Nguyễn Tín 15/8, cùng với ca sĩ Nguyễn Tín). Tôi cũng được biết là đêm đó, công an đã dùng luôn cây guitar của quán (mà tôi có chơi trước giờ biểu diễn rồi bỏ quên không cất) để đập vào đầu Tín. Đâm ra lại thấy may mà mình không mang đàn theo người.
Cầm chiếc mũ vỡ nát, tôi nghĩ hoặc là đầu tôi quá cứng, hoặc là công an xài mũ rởm. Càng về sau tôi càng ngả về khả năng thứ hai hơn.
Tôi cũng muốn xin lỗi cả những người đã vì tôi mà gặp phiền lụy; sự thực là tôi không bảo vệ nổi chính mình thì làm sao bảo vệ nổi ai! Để khỏi có chuyện không hay xảy ra, kính mong bà con cô bác, anh chị em, bạn bè hạn chế đến thăm, gặp tôi thời gian này. Tấm lòng của tất cả mọi người, tôi xin ghi nhận và không bao giờ quên ơn.
(Hình chỉ có tính minh họa. May mà tôi không mang đàn theo những ngày qua)."
Chau Doan
Không có nhận xét nào