Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

‘NGHIỆP VỤ’CỦA AN NINH VIỆT NAM: LƯU MANH, LỪA ĐẢO

Dù sao, vẫn cần phải tiếp tục vạch ra các thủ đoạn hành xử của lực lượng bảo vệ chế độ, để người lương thiện ý thức được mà xử lý và tự bảo ...

Dù sao, vẫn cần phải tiếp tục vạch ra các thủ đoạn hành xử của lực lượng bảo vệ chế độ, để người lương thiện ý thức được mà xử lý và tự bảo vệ nếu có thể. 

——-

Khuya 15/8, vào cuối buổi thẩm vấn vô tích sự, tôi đang gục mặt trên bàn thì nghe tiếng công an gọi: “Dậy, dậy”. Họ dẫn vào một phụ nữ trẻ, mặt bịt khẩu trang, và bảo: 

- Chị Trang, trông chị không được khỏe. Đây là bác sĩ. Bác sĩ sẽ kiểm tra sức khỏe cho chị rồi chị về. Chứ không, nhỡ trên đường về chị lăn ra chết rồi lại đổ tại công an. 

Người phụ nữ đó nói, giọng nhẹ nhàng: “Chị. Em là bác sĩ nha chị”. 

Tôi cũng chỉ gật đầu. Cô gái bịt mặt đó bắt đầu “kiểm tra sức khỏe” tôi ngay. Nhưng chỉ sau vài phút, tôi đã thấy cách khám bệnh không phải của bác sĩ, mà là của công an lần sờ, khám xét đối tượng xem trong người còn giữ cái gì không. Trước đó, bên an ninh rất cay cú vì không sao tìm ra chiếc điện thoại di động “thần thánh” của tôi dù đã lục tung cả ba-lô đến  mấy lần.  

“Bác sĩ” cũng chẳng buồn hỏi tôi thấy đau ở đâu và như thế nào. Biết vậy nên tôi nói luôn: “Không sao đâu. Xây xước phần mềm thôi”. 

Cô “bác sĩ” như vồ lấy câu ấy: “Không sao đâu. Xây xước phần mềm thôi”. Rồi cô ta quay sang đám an ninh thường phục, bảo “để làm biên bản xác nhận”. Sau đó cô ta ra ngoài luôn, tôi chẳng biết có cái biên bản nào không, cũng chẳng quan tâm vì đằng nào tôi cũng không ký, lâu nay vốn vẫn là họ tự làm tự ký với nhau. 

Chỉ có điều lúc ấy, tôi không hiểu bên an ninh phải bày ra trò giả mạo bác sĩ kiểm tra sức khỏe làm gì. Khoảng 45 phút sau đó, tôi mới hiểu: Sau khi đám an ninh thả tôi giữa đường, ở một chỗ tối và vắng người trên đường bờ kè Hoàng Sa, đến phiên đội côn đồ vào cuộc. Có nghĩa là anh em an ninh đã chuẩn bị phương án đâu vào đấy. Nếu giả sử tôi có mất mạng, cũng là do bị côn đồ đánh ngoài đường, chứ lúc tôi rời đồn công an, vẫn là trong trạng thái khỏe mạnh bình thường mà. 

***

Đêm hôm sau, tại phòng cấp cứu. 

An ninh lởn vởn khắp phòng. Đầu giường, cuối giường tôi nằm, hay cách đó vài mét, luôn có 5-6 thanh niên nghe ngóng, gườm gườm nhìn hoặc chĩa điện thoại ghi hình vào tôi. Đương nhiên tôi khó chịu, song cũng mặc kệ - tôi quen với việc như vậy từ nhiều năm nay rồi. Thêm nữa, nếu muốn phản ứng thì tôi còn có thể làm gì khi đó, với ống truyền dịch vẫn cắm ở tay, chân đứng không vững? 

Vấn đề là những anh em, bạn bè vào thăm tôi luôn bị lực lượng an ninh vòng ngoài gây sự đánh đuổi. 

Anh P. vừa vào chỗ tôi được một lúc thì nghe tiếng gọi: “Ai là người nhà của Phạm Đoan Trang?”.

Vì lúc đó không có ai bên cạnh tôi ngoài anh P., tưởng bác sĩ gọi nên anh đứng dậy nói to: “Tôi đây”. 

Ngay lập tức anh bị an ninh điểm mặt. Một tốp xông tới chỗ anh. Anh vội vã ra ngoài hành lang. Đám an ninh thường phục áp sát, vây lấy anh, miệng chửi: “Đù má, đến bệnh viện mà chúng mày cũng gây rối được nữa”. (!!!)

Ở đây ta thấy liền hai “nghiệp vụ” lưu manh của lực lượng bảo vệ đảng: 1. Giả làm bác sĩ để gọi người nhà bệnh nhân, từ đó phát hiện ra con mồi. 2. Vu khống, vu vạ, như thường lệ. Chưa ai làm gì, chúng đã chụp vào đầu người ta cái nhãn “gây rối” để lấy cớ tấn công, hành hung. 

Anh P. lùi dần, lùi dần đến sát tường. Một thằng tung chân đá. Vốn có chút võ nghệ và phản xạ nhanh nên anh nhảy tránh được, nó bị hụt, chới với. Anh P. nhào ra ngoài và bỏ chạy - anh thừa biết không thể chọi lại với 5-6 thằng thanh niên cao to đang đằng đằng sát khí. Cả bọn đuổi theo, hô: “Cướp! Cướp!”.

Lại một trò lưu manh nữa, trò này rất nguy hiểm. Nếu ở nơi công cộng mà một người đang chạy bị gọi là “cướp” như vậy, anh/chị ta có nguy cơ bị chặn lại. Và nếu không may trong đám đông lại có vài “hiệp sĩ tự xưng” thì rất có thể người nói gọi là cướp kia sẽ mềm xương. 

Anh P. may mắn chạy thoát. Nhưng sau đó anh bị an ninh theo dõi tới tận... bây giờ. 

***

Cũng trong đêm tôi nằm ở phòng cấp cứu, một “tin buồn” từ một facebooker tên Dinh Nguyen (mà chẳng ai biết là ai) đã được rò rỉ lên mạng với nội dung ngắn gọn: “Phạm Đoan Trang đã tử vong vào 10h09 tối 16/8 tại bệnh viện 115”. 

Dòng tin đầy chất giật gân, không chút cảm xúc, không thương xót. Nó không phải của anh em trong giới hoạt động dân chủ, nó xuất phát từ một facebooker lạ, chẳng ai quen, nhưng lại có những thông tin mà chỉ an ninh biết (như chi tiết “tại bệnh viện 115”). Bên dưới dòng tin đó, y như rằng lại có những câu hô hào “toàn dân đứng lên giết hết cộng sản” từ những facebooker lạ hoắc lạ hua. 

Và ngày hôm sau, cũng chỉ có bài viết trên các trang web đen của dư luận viên và an ninh (như trang hoangthinhatle) là khai thác cái fake news đó, theo hướng chửi rủa “bọn dâm chủ” tung tin xuyên tạc, vu khống lực lượng chức năng, kích động quần chúng... Trong khi anh em hoạt động dân chủ, ngay từ đầu, đã phản bác quyết liệt thông tin nhảm nhí ấy. 

Lại là một thủ đoạn lưu manh nữa của an ninh Việt Nam, được gọi mỹ miều là “nghiệp vụ đấu tranh”.

***

Tôi phải kể lại một số thủ đoạn đó của lực lượng công an nhân dân Việt Nam, dù biết rằng mỗi dòng tôi viết ra chỉ càng làm họ căm thù tôi hơn. 

Bởi vì tôi nghĩ, người công chính, người quân tử không làm trò tiểu nhân, nhưng rất cần phải biết mọi trò của tiểu nhân, mọi điều bẩn thỉu và độc ác nhất chúng có thể làm để hại người lương thiện, đè đầu cưỡi cổ dân lành. 

Biết để không bất ngờ. 

Biết để bớt sợ hãi. Chúng ta không thể sợ những kẻ đáng khinh, những thứ đáng lên án. 

Biết để tiếp tục cuộc chiến chống cái ác, cái dối trá, đê tiện đang hoành hành trên đất nước mình.

(Pham Doan Trang)



Không có nhận xét nào