Ông Bùi Hiền thì có tội gì? Lẽ ra cái này đã viết từ lâu, nhưng ngại tranh luận. Nhưng bây giờ phải viết vậy. Tôi có xem đoạn clip phỏng vấn...
Ông Bùi Hiền thì có tội gì?
Lẽ ra cái này đã viết từ lâu, nhưng ngại tranh luận. Nhưng bây giờ phải viết vậy.
Tôi có xem đoạn clip phỏng vấn ông Bùi Hiền trong ngôi nhà riêng của ông ấy, một căn nhà cấp bốn giản tiện. Ông Bùi Hiền là Phó Hiệu trưởng Đại học Sư phạm Hà Nội , gần như ông dành cả đời mình để nghiên cứu ngôn ngữ. Cụ thể là tiếng Việt, thứ tiếng của dân tộc mình.
Ông nghiên cứu bằng tiền túi, thời gian và sức lực cá nhân. Có được công nhận về tính hữu ích của công trình hay không, là câu chuyện khác. Tuy nhiên, có một điều phải ghi nhận đó chính là tinh thần của một nhà khoa học.
Tôi thật sự cảm động khi ông ấy nói, “83 tuổi, đã trải qua hết buồn vui của cuộc đời rồi nên bị phản ứng tôi cũng thanh thản tiếp nhận”.
Rất lâu rồi, người Việt ít có một công trình khoa học lớn nào. Và khi sự sáng tạo được ném ra giữa cuộc đấu tố, tôi tin rằng sẽ còn rất ít những tâm huyết được trải lòng. Bởi chính việc nghiên cứu thôi, đã là một sự cô độc muôn trùng rồi. Huống hồ, còn bị tấn công.
Ông Bùi Hiền bị vu cho những thông tin rất ác ý, là nhận tiền của Trung Quốc, là người của tình báo Hoa Nam… Và bây giờ, ông bị lôi vào câu chuyện sách công nghệ giáo dục của ông Hồ Ngọc Đại.
Làm sao chúng ta có thể tin rằng có văn minh hiện hữu khi mà thái độ tiếp nhận công trình khoa học lại có nền tảng từ sự rủa xả, phỉ báng.
Làm sao chúng ta có thể tin rằng con cái của chúng ta có thể thụ hưởng sự văn minh bằng những điều chúng ta tấn công vào học thuật mỗi ngày, thay vì tranh luận hay phản biện.
Làm sao báo giới có được một vị trí trong lòng bạn đọc thay vì chất vấn Bộ trưởng Phùng Xuân Nhạ về phát âm, về những ồn ào… thì lại cứ hết lần này đến lần khác mang ông Bùi Hiền ra dùng bữa.
Cuối cùng, có ai trả lời cho tôi rằng ông Bùi Hiền có lỗi gì hay không? Khi mà công trình cải cách chữ viết của ông ấy chắc chắn không được thông qua, và đó là một công trình nghiên cứu cá nhân.
Chúng ta chỉ nhìn thấy thứ chúng ta ghét, chúng ta không nhìn thấy tinh thần vì con chữ của một dân tộc từ ông Bùi Hiền. Dẫu rằng, điều ông ấy hướng tới không được đám đông chấp nhận.
Đừng hy vọng vào điều gì cả, khi chúng ta luôn sẵng sàng đưa những cá nhân lên giàn hỏa thiêu từ sự phẫn nộ thường trực của chính mình!
Ngô Nguyệt Hữu
Không có nhận xét nào