BAO NHIÊU CÁI TÁT ĐỂ THỨC TỈNH ? Lên án cô giáo ra lệnh tát học sinh rất đúng. Nhưng sâu xa, cô ta phần nào đó cũng chỉ là nạn nhân của nền...
BAO NHIÊU CÁI TÁT ĐỂ THỨC TỈNH ?
Lên án cô giáo ra lệnh tát học sinh rất đúng. Nhưng sâu xa, cô ta phần nào đó cũng chỉ là nạn nhân của nền giáo dục mất phương hướng.
Rộng ra, là một xã hội mục ruỗng giá trị. Chỉ có thành tích báo cáo là đẹp. Như cơ thể mặc chiếc áo bằng vàng còn bên trong chằng chịt vết thương hoại tử. Quan hệ giữa người với người dối trá, giáo điều.
Giáo dục chạy theo thành tích làm đẹp các báo cáo bẻ con người dối trá từ gốc. Thầy cô sai không dám cãi. Giỏi hơn thầy cô không dám nhận. Ra xã hội, im lặng trước cái sai, cái bạo ngược để mưu cầu lợi ích.
Cấp trên sai không dám phản kháng, chỉ vuốt đuôi để tiến thân. Tư tưởng nho giáo hủ lậu triệt tiêu tư duy đột phá, giam lỏng tự do cá nhân.
Muốn đạt tới giáo dục khai phóng, phải cởi bỏ ngay quan niệm nặng nề. Giáo dục đơn thuần là một dịch vụ. Bất cứ nghề nào cũng cao quý trong xã hội này và bất cứ con người nào đóng góp cho xh đều cao quý.
Đừng nặng giáo điều để rồi bắt buộc những đứa trẻ phải tôn trọng những cá nhân không ra gì, phải chịu đựng những lời chỉ dạy mà chúng biết là dối trá. Cũng như đừng buộc cả một xã hội phải chấp nhận một ông bộ trưởng thầy yếu kém, trâng tráo.
Đừng bắt buộc thầy cô giáo phải làm thần tượng trong mắt những đứa trẻ. Điều ấy khiến họ hoang mang và kiệt sức. Tôi thật sự tin, nhân cách của một đứa trẻ có nội hàm trong gia đình chúng. Và ngoại diên là sách vở, tri thức, nơi cô thầy đơn giản là phương tiện truyền tải.
Chúng ta cần những giáo viên giỏi chứ không cần những nhà tư tưởng. Khi cô thầy mang tâm thế rèn dũa đạo đức cho học trò nhiều hơn là dạy kiến thức thì những người bị méo mó về tri thức và nhân cách biến thành đại bàng ngay tắp lự.
Không những trực tiếp tát hoặc bắt học sinh uống nước giẻ, họ buộc những học sinh khác ném đòn thù ấy vào bạn mình. Quá khủng khiếp!
Ở trong nền giáo dục này, chính những người làm nghề giáo chân chính cũng hoang mang và sợ hãi, bị đè nén bởi vô vàn áp lực thường nhật. Phải nuốt nước mắt vì cái nghề lỡ chọn.
Giáo dục thành tích và khẩu hiệu, nặng nề như một đám ma. Và thật đồng điệu với một ông bộ trưởng mang hình hài của một trưởng ban tang chế !
Nguyễn Tiến Tường
Không có nhận xét nào