Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

CÓ NÊN TIẾP TỤC LÀM ĂN TẠI VIỆT NAM KHÔNG?

CÓ NÊN TIẾP TỤC LÀM ĂN TẠI VIỆT NAM KHÔNG? Đầu tiên nhất, tôi phải xin lỗi những người đã trông mong và tin tưởng ở tôi, trong việc xây dựng...

CÓ NÊN TIẾP TỤC LÀM ĂN TẠI VIỆT NAM KHÔNG?

Đầu tiên nhất, tôi phải xin lỗi những người đã trông mong và tin tưởng ở tôi, trong việc xây dựng một nhà dưỡng lão tại Việt nam. Tôi quyết định không làm nhà dưỡng lão tại Việt nam nữa.

Mở ra bất cứ một kinh doanh mới nào ở Việt nam bây giờ với tôi sẽ là một nguy cơ. Chính sách liên tục thay đổi, không biết do trình độ hay do phục vụ cho lợi ích của một số kẻ nào đó. Các cơ quan quản lí thì nhan nhản những kẻ chỉ biết trục lợi, tìm mọi cách o ép, làm khó dân, thậm chí cướp của dân, như vụ tiệm vàng ở Cần Thơ. 

Ý định mở bệnh viện cũng không còn nữa. Bây giờ, nếu không phải là nước ngoài, với sự hậu thuẫn của luật pháp nước đó, thì muốn mở bệnh viện thành công ở Việt nam, hoặc phải có khả năng thay đổi chính sách, hoặc phải câu kết được với cán bộ to nào đó, hoặc vứt bỏ hết đạo đức, sẵn sàng lừa đảo, gài bẫy, dọa nạt, và thật tàn nhẫn theo kiểu phòng khám Trung quốc. 

Tôi dự định sẽ chăm sóc cho cái phòng khám này cho đến khi không còn làm việc nữa. Nhưng không biết sự kiên nhẫn của tôi còn được bao lâu. Chỉ vài tháng nữa tôi đủ 60 tuổi. Cách đây vài tháng, tôi dự định khi đủ 65 tuổi tôi sẽ không làm nghề y nữa, và sẽ quyết định sống ở đâu. Nhưng bây giờ thì có lẽ tôi sẽ phải quyết định sớm hơn.

Nếu còn quá yêu nghề, hoặc là tôi sẽ bỏ hết tất cả, đi làm thuê cho ai đó. Hoặc là sang Campuchia hay nước nào đó trong Asean làm việc cho đến năm 65 tuổi thì nghỉ luôn. Những nước như Campuchia hay Myanmar bây giờ ngành y còn nghèo lắm, nếu tôi mang những máy móc tôi đang có sang đó, chắc dân họ sẽ hoan nghênh lắm. 

Theo các bác sĩ bên mấy nước đó cho biết, dân họ còn nghèo, nhưng họ có văn hóa lắm, không đánh, mắng chửi bới, nhục mạ bác sĩ như ở Việt nam. Nếu tôi đến những nước nghèo như vậy, thì lại có thêm cơ hội mở rộng chương trình DĨA CƠM TRÊN TƯỜNG - BỮA ĂN CHO BỆNH NHÂN NGHÈO sang đó nữa.

Ở Thái Lan hay Singapore thì chắc chắn là ít tham nhũng hơn so với Việt nam, nhưng họ sẽ khó chấp nhận tôi, một ông già đã đến tuổi về hưu, qua làm việc. Còn Campuchia và Myanmar thì chắc chắn là có tham nhũng. Nhưng nghe nói công nghệ tham nhũng của họ mới chỉ cỡ 1.0 hoặc 2.0. Họ rõ ràng lắm, không o ép gây khó, và giá cả chung chi không vô chừng như ở Việt nam, nơi lúc nào cũng hô hào 4.0.

Còn nếu quyết định bỏ ngành y, đầu tư vào lĩnh vực khác, có thể tôi sẽ xem xét khả năng mở viện dưỡng lão tư nhân ở Canada. Vừa được yên thân, sống chậm, vừa được chính quyền Việt nam gọi là Việt kiều yêu nước, mời về làm nhân tài, lại không phải suốt ngày phập phồng lo sợ. Hoặc như bạn nào đó góp ý, qua Mỹ mở phòng khám, thuê bác sĩ Mỹ làm việc. 

Tôi không sợ cạnh tranh, chỉ sợ phải đối phó, hoặc phải thỏa hiệp với các quan chức chính quyền độc ác, vô lương tâm, và tham lam vô độ.

Võ Xuân Sơn





Không có nhận xét nào