LẶNG LẼ MÙA SANG " Dường như ai đi ngang cửa Gió mùa đông bắc se lòng Chút lá thu vàng đã rụng Chiều nay cũng bỏ ta đi" Bất chợt ...
LẶNG LẼ MÙA SANG
" Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng
Chiều nay cũng bỏ ta đi"
Bất chợt đâu đây câu hát vang lên chạm phải niềm xuyến xao chợt dâng đầy trong tâm trí tôi, một mùa thu đầy lãng mạn, quyến rũ, mê đắm, lầm lụi đi qua khung cửa nơi góc nhỏ tôi ngồi, bỏ lại cánh heo may xác xơ mắc cạn giữa ngọn gió mùa lạnh buốt. Thu lặng lẽ ra đi không một lời từ biệt để mặc xác lá vàng níu mùa trôi. Cái lạnh đầu đông bỗng vô tình làm chiếc khăn ấm trên cổ cứ hồn nhiên nũng nịu, mặc cả cùng nỗi nhớ.
Tôi nhớ những sớm mùa đông trôi trong sương, những buổi chợ phiên người giáp mặt nhau mà nhìn không rõ mặt. Những tiếng rao lảnh lót, dãy núi dấu mình trong sương...
Mùa đông trong tôi bỗng dịu dàng đến lạ. Chiếc chăn ấm đắp ngang nỗi nhớ chảy tràn trong nghĩ suy, tôi nghĩ về một miền xa xăm nơi cái lạnh bùa mê những tháng ngày rét mướt. Tôi trầm mình trong miên man.. Về mùa đông miền bắc với những cơn gió mang hơi lạnh từ biển giấu trong tiếng xuyết xoa của cô hàng nước, tiếng run rẩy của cậu bé đánh dày, trong làn hơi ấm bốc lên từ nồi ngô luộc của chị bán hàng rong khép chiều vội vã...
Bỗng vỡ oà trong tôi một nỗi niềm rưng rưng...mùa đông cứ vô tình khoác lên bước chân ai mỗi buổi chiều tan sở, lòng tôi cũng se thắt mấy phần...tôi ước giá như mình có một quyền năng siêu nhiên để có thể ngắt những đọt nắng phương nam bện thành chiếc khăn len gửi cho anh vơi phần giá rét.
Mùa đông vẫn chia hai miền nghiệt ngã, chiếc khăn ấm tôi cố đan bằng nỗi nhớ anh do ai đó nhuộm kín ngày, ngọn gió mùa lướt qua khung cửa nơi tôi ngồi, thay ai khẽ nhắc anh mặc thêm áo để bớt ho khi tiết trời giá lạnh.
Tôi ngỡ ngàng khi biết rằng nơi ấy giờ này sắp vào đông!
Chiều sài gòn 7/11. Thao Ngoc
Không có nhận xét nào