Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

NẾU KHÔNG TIN Ở SỰ PHẢN TỈNH VÀ TÍNH THIỆN LƯƠNG,THÌ ĐÒI HỎI DÂN CHỦ LÀM GÌ?

Nếu không tin ở sự phản tỉnh và tính thiện lương, thi đòi hỏi dân chủ làm gì? Vụ đạo diễn Đặng Quốc Việt bị công an Cần Thơ bắt giữ, hành hu...

Nếu không tin ở sự phản tỉnh và tính thiện lương, thi đòi hỏi dân chủ làm gì?

Vụ đạo diễn Đặng Quốc Việt bị công an Cần Thơ bắt giữ, hành hung, sỉ nhục khi đưa lên mạng xã hội có rất nhiều ý kiến trái chiều, bởi dân mạng phát hiện ra ông đã từng làm nhiều phim ca ngợi công an, và vài nhân vật không đáng ca ngợi khác, nên phần lớn mọi người đều cho là "đáng kiếp", và từ đó có ý kiến cực đoan suy ra ông này... diễn trò. Tôi chưa bàn về chuyện này, ý kiến của tôi là ngay tại thời điểm này, cần lên án hành vi tàn ác của công an Cần Thơ, bởi một nhân chứng vừa lên tiếng.

Người đó chính là người đàn ông chạy xe ôm chở ông Việt, ông ta cho biết trên báo Pháp luật TPHCM như sau: “Hôm đó, tôi cũng mới biết ảnh. Hôm đó là lần tôi chở ảnh đi tìm bối cảnh quay. Trước đó, tôi và ảnh không quen nhau. Ảnh trả 300.000 đồng bao ăn trưa, cũng gần Tết rồi, mà mấy hôm rồi chở cũng ế tôi nhận đi theo ảnh. Vừa tới cầu Quang Trung, ảnh ghé xuống chụp hình, mấy anh kia mặc áo thun ba lỗ, quần sọc, không mặc đồng phục gì hết chạy ngược chiều đè đầu tôi xuống, lấy súng chỉa”. Như vậy rõ ràng công an Cần Thơ có móc súng ra, trong khi họ phủ nhận điều này!

Ông Tính kể: “Tôi mua (cần sa) bằng tiền chạy xe ôm của mình. Tôi hút để trị bệnh chứ không phải nghiện. Tôi bị viêm xoang, hút này để ăn được ngủ được. Anh Việt ngồi sau không dùng gì, ảnh hút thuốc lào thôi”, ông Tính nói: “Trước đó tôi có tội, tôi buôn bán ma túy, bị phạt bảy năm tù. Tôi bị bắt năm 1989. Cha mẹ già rồi nên không thăm nuôi được. Tôi ở đủ bảy năm rồi về, không được giảm án trước hạn. Nhưng tội của tôi đã phải trả giá. Trở về đây tôi sống lương thiện, cố gắng làm lại cuộc đời, ngày thấy mẹ tôi mắt mờ, ngã xuống đó, tôi đã hứa với lòng không bao giờ để bà phải buồn lòng nữa". Và: "Tôi đi bốc vác, đi xe ôm, làm thợ hồ… kiếm sống bằng những đồng tiền sạch. Lần trước bị bắt đi tù, tôi không sợ bằng lần này, vì lần đó tôi biết mình có tội. Nhưng lần này, lúc bị bắt tôi không biết tại sao, tôi làm sai ở đâu. Lúc đó, tôi cũng đã nghĩ hay vị khách mình chở buôn xì ke, ma túy. Nhưng sau mới biết không phải. Sau khi bị bắt, tôi và anh bị cách ly. Tôi được thả về sau anh Việt. Về nhà tôi có gọi cho ảnh thì nghe ảnh bảo đang ở bệnh viện, tình hình vậy. Thương ảnh quá!”, ông Tính nói rằng: "Tôi thăm ông Việt ông đã cắm luôn chiếc đồng hồ người bạn tặng. “Tôi cầm 300.000 đồng thôi, lấy tiền xe lên đây, cầm nhiều lấy đâu trả. Nhưng ổng ngồi xe tôi, tôi cũng lăn lộn bao năm rồi, tôi biết ai sống được, nên tôi lên thăm, nghe bảo có nhà báo trên này, tôi lên nói cho rõ luôn”

Bạn có tin người đàn ông miền Tây từng ở tù 7 năm vì ma túy này không? Tôi thì tin. Không chỉ vì tôi từng ở miền Tây gần 20 năm, từng quen biết vài người anh, người bạn giang hồ lừng lẫy đã "rửa tay gác kiếm", mà tôi còn tin vì đã luôn tin ở sự thức tỉnh, sự phản tỉnh của con người, bởi tất cả chúng ta đều có tính thiện lương, dù tùy theo cá nhân mà phát lộ hay tiềm ẩn.

Một bậc đạo sư vĩ đại như Cù Đàm, dù chỉ rõ con người bị vô minh che lấp, bị ba độc Tham Sân Si dẫn lối nên cứ mãi luân hồi, nhưng ông vẫn luôn tin cái "Phật tính" trong mỗi chúng sinh, với câu nói: "Ta là Phật đã thành, chúng sinh là Phật sẽ thành", thì hà cớ gì chúng ta không tin sự thiện lương đã trở lại trong con người bị 7 năm tù vì bán ma túy kia, không tin sự thức tỉnh lương tri trong lòng ông đạo diễn vừa bị chính cái thể chế mà ông ca tụng đánh cho lên bờ xuống ruộng?

Nguyễn Đình Bổn




Không có nhận xét nào