Đối lập Fb Đỗ Ngà vừa kêu gọi việc đấu tranh nên chuyển qua hình thức khác, đó là sự kết hợp để tạo đối lập. Điều này đúng! Nhưng có vẻ đa...
Đối lập
Fb Đỗ Ngà vừa kêu gọi việc đấu tranh nên chuyển qua hình thức khác, đó là sự kết hợp để tạo đối lập.
Điều này đúng!
Nhưng có vẻ đang đúng trong vọng tưởng.
Bởi thực tế, ít nhất 2 tổ chức dù chỉ manh nha đã bị bắt.
Đó là ông Lưu Văn Vịnh và Nguyễn Văn Đức Độ. Dù tổ chức của các ông chưa hình thành thì nó đã giáng những án nặng nề đến nghẹt thở cho các ông và thân nhân gia đình.
Đó là tổ chức Hội Anh em dân chủ đã bị thiệt hại nặng nề khi nhiều thành viên tổ chức này bị bắt và bị kết án nặng nề, khủng khiếp.
Gần đây nhất, đó là trường hợp của nhóm Hiến pháp với những người có tâm với đất nước.
Trước đó nữa, một thế hệ trẻ đã chấp nhận để xây dựng tổ chức và đang phải chịu những bản án khắc nghiệt từ bọn cầm quyền. Đó chính là các trường hợp của Phan Kim Khánh, Nguyễn Thanh Bình...
Câu chuyện khác, bà Tuyết Lệ, một người Việt bình thường như bao người, xuống đường biểu tình ôn hoà. Bà bị đánh gãy răng, máu tươi cuộn chảy vào trong nhưng không bị bắt hoặc truy tố. Tuy nhiên, một hôm, bà nhận được giấy mời rồi giấy triệu tập. Lý do, an ninh nghi ngờ bà cùng vài người tổ chức kết nối với nhau (mà cũng không biết kết nối để làm gì).
Câu chuyện của Tuyết Lệ và một vài phác hoạ những hình tượng dân chủ nêu trên để thấy rằng, cuộc chuyển đổi như fber Đỗ Ngà nhắc đến không phải là ý tưởng mới mà trên thực tế nó đã xảy ra và đã gặp những bản án khắc nghiệt tai hại cùng những câu chuyện buồn đang diễn ra mà hồi kết không biết bao giờ kết thúc.
Nêu ra những trường hợp trên đây để chúng ta có thể nhìn lại và tri ân những con người với những tấm lòng Việt vĩ đại!
Tuy nhiên, chúng ta cũng thấy rằng, việc kết nối hình thành đối lập cũng chính là việc bọn cầm quyền đang lo sợ nhất.
Theo nhận định của một fber, Phạm Ngọc An, hiện nay, bạn tha hồ chửi cộng sản, chửi đảng, chửi Bác vì những thứ đó chúng đã xây dựng ý thức nền tảng xong rồi từ sau 1975. Ít nhất 2 thế hệ đã được sống quen với nhồi sọ thì không bao giờ có chuyện “giải độc” nhanh như độc hoa tình ở Tuyệt tình cốc được đâu! Cho nên, dù smartphone đầy đường nhưng khi cần thì những cái đầu mang tâm hồn nô lệ đó vẫn sẽ khóc xướt mướt cho một chiến dịch mà cộng sản cần.
Cái bọn cầm quyền đang rất sợ chính là một tổ chức đối lập đủ mạnh để thực hiện bất tuân dân sự, tổ chức biểu tình và chia sẻ quyền lực chính trị.
Thật may mắn cho chúng, đến nay, phương pháp của chúng lại hoàn toàn thành công mà tiến trình hình thành đối lập đã chậm đi như chúng “hằng mong ước”!
Biểu hiện của tiến trình bị ngăn trở thành công chính là những nhà hoạt động dân chủ ở Sài Gòn bị giam lỏng mỗi khi có một hoạt động của dân chủ. Luôn luôn sẽ có từ 4 - 10 người canh trước nhà của những người chắc chắn xuống đường nếu có biểu tình.
Nguyễn Peng, người biểu tình quả cảm kể kỷ niệm ngày 10/6/2018, rằng anh dạt nhà rồi ngồi trong hẻm rồi đứng dậy đi ra nhắm hướng toà đại sứ quán Mỹ mà tiến. Anh cũng không biết, bỗng từ đâu, vài trăm người đi sau lưng anh vài phút khi a đứng dậy. Đây là “điểm nổ” biểu tình đầu tiên của ngày lịch sử.
Cá nhân đi đầu rồi mới có sự đứng dậy hàng loạt. Mà đến nay, chính những cá nhân như vậy lại bị kẹp chặt trong vòng vây của sai nha từ đầu ngõ khiến việc liên kết đã không thành trong những thời điểm cần có.
Những nhân tố mới như bà Tuyết Lệ, chúng sẽ dùng thơ mời, giấy triệu tập phát lúc nửa đêm đủ để bẻ gãy ý chí nhỏ nhoi từ lúc đầu.
Việc hình thành đối lập đúng là cần thiết trong thời điểm hiện tại nhưng nó hoặc bị đàn áp khắc nghiệt bằng những bản án tù đày nặng nề hoặc bị cản trở bởi bọn cầm quyền.
Nguyên nhân của việc triệt tiêu được tiến trình hình thành đối lập ngoài đến từ lực lượng cộng sản mà còn đến từ sự chia rẽ trong bản chất của dân chủ.
Dân chủ là tranh cãi. Đó là những cuộc tranh cãi không ngớt với những cuộc thị phi, đánh phá từ chính người trong lực lượng. Thế là ngoài việc chống trả đòn đấu tố của cộng sản, lực lượng dân chủ còn “nhín” năng lượng ít ỏi để đấu tố nhau. Thật vui!
Và tiến trình đó chính là lý do đến nay, dù dân chủ đã đạt những “thành tựu” mà dù có mơ, những nhà bất đồng chính kiến trước đây cũng không ngờ tới nhưng để trở thành đối lập trên chính trường Việt Nam, đối lập Việt Nam chắc còn cần thêm thời gian!
Dân chủ là một quá trình mà trong đó, những ai đã đọc đến những dòng cuối này cũng đều tin rằng mình là thành tố xây dựng nền dân chủ Việt trong tương lai.
(Thị phi đôi khi cũng là đức tính. Fake news đôi khi cũng là sáng tạo)🎃👹💀👻👿🤡🤡🤡🤡🤡
Một Người Thương
RẤT CẦN CHUYỂN HƯỚNG ĐẤU TRANH
Để thay đổi đất nước không thể chỉ lên án cái xấu. Nếu chỉ lên án bằng tiếng nói, thì hàng trăm cái sai, chính quyền chỉ sửa một vài cái, mà chỉ sửa toàn là những vấn đề nhỏ. Không có áp lực chính trị không bao giờ chính quyền thay đổi những vấn đề lớn, và tất nhiên nó không bao giờ nó chịu nhường bước trước dư luận.
Xây nhà hát Thủ Thiêm, bị phản đối, chính quyền chùn tay. Bản án bất công với tài xế container, xã hội lên tiếng chính quyền chùn tay và xét lại. Nhưng dự án Bauxit Tây Nguyên, dù lên án cỡ nào chính quyền cũng quyết không nghe, và giờ lỗ rõ mười mươi họ cũng không sửa. Thảm họa Formosa, dù khiếu kiện, dù biểu tình nổ ra khắp nơi họ quyết bảo vệ nó đến cùng. Dự thảo Luật An Ninh Mạng, dù cho phản đối, họ không lùi bước.
Qua đây ta thấy gì? Đó là những miếng mồi nhỏ họ nhường cho dân để làm xìu phản ứng. Còn những chính sách lớn, những đại họa cho đất nước họ không nhường bước. Mà ngược lại, họ quyết thực hiện đến cùng bất chấp sự bất bình của nhân dân. Ta thấy đất nước lụn bại và ngày một rơi vào tay ngoại bang là do đâu? Là là bởi những chính sách lớn của đảng - những chính sách mà Đảng không bao giờ chịu lùi bước trước phản ứng của dân. Cho nên việc lên tiếng trên mạng xã hội chỉ làm thay đổi một số chi tiết nhỏ trong một biển sai phạm của chính quyền này. Nếu chỉ lên tiếng trên mạng xã hội sẽ mãi mãi không ảnh hưởng đến đại cục chính trị đã định.
Không thể đấu tranh bằng tiếng nói mãi được, mà phải đấu tranh bằng tổ chức chính trị. Như ta biết, khi Liên Xô mới sụp đổ, nước Nga có hàng ngàn đảng phái chính trị ra mặt. Giả sử, nếu có phép màu nào đó mà dẹp ĐCS đi, thì Việt Nam sẽ hiện ra bao nhiêu đảng phái có đủ sức mạnh để lãnh đạo đất nước? E chẳng có tổ chức nào. Cho nên, để thay đổi đất nước thì phải đấu tranh chính trị có tổ chức. Không còn con đường nào khác.
Trong con đường đấu tranh bất bao động thuần khiết, nó đòi hỏi một chính quyền biết tôn trọng luật do nó đặt ra. Khi chính quyền biết chơi theo luật với dân, thì lúc đó, dựa vào luật, dân bất tuân dân sự hoặc biểu tình hợp pháp. Chỉ có loại nhà nước như thế, thì phương pháp đấu tranh bất bạo động mới có thể ép chính quyền nhượng bộ. Còn với chính quyền CS? Chính quyền này luôn sẵn sàng chà đạp lên hiến pháp và luật pháp của chính nó viết ra thì phương pháp bất bạo động thuần khiết sẽ đi vào ngõ cụt. CS bây giờ dám trắng trợn thách đố nhân dân rằng "bố mày thích thì làm, đố chúng mày làm gì được?", thì ta phải biết, chỉ có đấu tranh bất bạo động thì chả làm gì được nó. Việc hóa giải câu thách đố ấy của CS thì phải có tổ chức chính trị bí mật vạch ra hướng đấu tranh vũ trang với nó mới may ra.
Như ta biết, công nghệ hybrid là công nghệ dùng điện hỗ trợ xăng. Được động cơ điện hỗ trợ, động cơ xăng tiêu tốn ít xăng nhất mà lại cho một công suất lớn nhất có thể. Tương tự vậy, đấu tranh ít thiệt hại nhưng mang lại hiệu quả thì phải kết hợp đấu tranh vũ trang với đấu tranh bất bạo động. Để nuôi phong trào bất bạo động, thì phải có tổ chức vũ trang bí mật khắc chế những kẻ làm chết phong trào bất tuân dân sự. Phong trào dân chủ bất bạo động tựa cây non, các tổ chức chính trị có sử dụng vũ trang tựa hàng rào bảo vệ phong trào khỏi sự xâm hại từ phía phá hoại. Vũ lực gói gọn trong mục tiêu bảo vệ nhân dân, tuyệt nhiên không khủng bố. Chỉ có vậy thì mầm non bất tuân dân sự lớn mạnh được. Cho nên, rất cần, và cần rất nhiều tổ chức chính trị bí mật mọc lên để chuẩn bị cho đổi thay. Còn nếu không làm gì hôm nay, thì muôn đời không thắng nổi CS, và tất nhiên là mất nước.
Đỗ Ngà
Không có nhận xét nào