CHÚNG TA ĐÃ HIỂU GÌ VỀ NGƯỜI DÂN VƯỜN RAU LỘC HƯNG ? ----------//--------- Vào một chiều cuối năm âm lịch, chúng tôi có cuộc hẹn làm việc vớ...
CHÚNG TA ĐÃ HIỂU GÌ VỀ NGƯỜI DÂN VƯỜN RAU LỘC HƯNG ?
----------//---------
Vào một chiều cuối năm âm lịch, chúng tôi có cuộc hẹn làm việc với bà con là nạn nhân bị phá dỡ nhà ở Vườn Rau Lộc Hưng. Bất ngờ, buổi làm việc ấy đã là một món quà quý mà chúng tôi may mắn được nghề nghiệp “lì xì” sớm cho ngày tết sắp đến.
Đến đúng giờ hẹn thì bà con đã hiện diện đông đủ ở đấy chờ chúng tôi tự bao giờ. Trong căn phòng khách nhỏ, hơn 30 người gồm cả những cụ bà lớn tuổi chen chúc ngồi bệt dưới sàn nhà và nhường cho chúng tôi chỗ ngồi trên ghế salon. Tất nhiên, chúng tôi đã chẳng dám sỗ sàng ngồi vào đấy.
Sau vài lời giới thiệu, chúng tôi tóm tắt về đánh giá sơ bộ của nhóm luật sư đối với sự việc của bà con và có ý muốn nghe các thắc mắc của họ. Đáp lại, chỉ là những ánh mắt hiền hậu, nhìn chúng tôi như chờ đợi. Mãi rồi mới có cánh tay rụt rè đưa lên xin hỏi … Có lúc, chúng tôi hỏi chuyện một cụ bà, cụ cho biết mình đã trên 70 tuổi, tuy lưng đã hơi còng mà vẫn hàng ngày chăm chỉ kéo nước ra vườn rau để tưới, nhưng giờ thì … cụ im bặt, mắt xa xăm.
Trước giờ, chúng tôi vẫn biết bà con vốn rất hào hiệp, đã từng dang tay cưu mang biết bao nhiêu đồng bào hoạn nạn, cơ nhỡ.
Nay càng tiếp xúc với họ, càng xác quyết trong chúng tôi lòng tin về một cộng đồng giáo dân tốt và lành như bụt, sống chân thật, chan hòa, chia sẻ, gắn bó tình làng, nghĩa xóm, chỉ biết an phận “Kính Chúa, yêu rau”(câu nguyên văn của bà con). Vũ khí “sát thương” nhất mà họ sở hữu chỉ là sự cầu nguyện khi cuộc sống thách thức, quăng quật họ như đã từng quăng quật Thầy của họ.
Mới thấy, quá nhẫn tâm, ác độc khi “ai đó” đã từng nỗ lực “chuốc độc” cho công chúng khi mô tả về khu vực Vườn Rau Lộc Hưng như một nơi dung túng, chứa chấp tội phạm xã hội, đối tượng nghiện ngập, là môi trường bài bạc, đá gà … Điều đó ắt hẵn không vô tình, điều đó là hữu ý để bào chữa cho những hình ảnh đang loang truyền khắp thế giới về cảnh hoang tàn, đổ nát của những mái ấm nay đã trở thành đống gạch vụn.
Lúc này, các luật sư chưa thể mang công lý đến cho họ, nhưng các luật sư đã chuyển đến cho họ sự cảm thông của cả một cộng đồng, rằng họ không hề đơn độc trong hành trình mưu tìm công lý của mình, dù hành trình ấy có xa xăm, vất vả và gian nan đến thế nào !
Manh Dang
Không có nhận xét nào