Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

NHỮNG CÔ GÁI BẮC KỲ LAO ĐỘNG XA XỨ

[ NHỮNG CÔ GÁI BẮC KỲ LAO ĐỘNG XA XỨ ] Có nhiều lúc tôi tự hỏi, tại sao những chàng trai và cô gái ở miền quê lại phải đi vay ngân hàng để đ...

[NHỮNG CÔ GÁI BẮC KỲ LAO ĐỘNG XA XỨ] Có nhiều lúc tôi tự hỏi, tại sao những chàng trai và cô gái ở miền quê lại phải đi vay ngân hàng để đi xuất khẩu lao động. Lần nào đi sân bay, tôi cũng ít nhiều thấy những gương mặt trẻ ngồi chờ đến lược mình. Đa số họ bằng hoặc nhỏ tuổi hơn tôi.

Có rất nhiều bạn trẻ, nhưng đây là câu chuyện của một cô gái tên Mai Phương, đang lao động ở Nhật trong một trại táo. Quê ở Hà Tĩnh, đã làm việc hơn một năm cùng với những lao động Việt Nam khác. Họ đến từ những vùng miền khác nhau, người từ Nam Định, người quê Quảng Ninh, nên đôi lúc có cảm giác nơi đây là một Việt Nam thu nhỏ.

Công việc chính của Phương là chăm sóc cho những trái táo, trồng trọt theo tiêu chuẩn nông trại đưa ra để có thể bán ra ngoài với giá nhất định. Cô ta làm gần như mọi phân đoạn. Từ trồng, chăm, hái cho đến xếp táo vào thùng. 

Ở quê nhà, gia đình Phương là nông dân. Làm cả năm không đủ ăn. Mẹ cô ta dù đã lớn tuổi nhưng vẫn đi làm phụ hồ và được trả 3 triệu mỗi tháng. Vì thương mẹ cha, cho nên Phương chủ động sang Nhật lao động nhằm giúp đỡ gia đình.

Công việc rất nặng và cực. Cô ta phải làm liên tục từ sáng tới tối để đổi lấy đồng lương khoảng 1.2 triệu VND. Nó chỉ là một phần ba so với lương của người bản xứ. Nhưng đối với Phương và những người cùng cảnh ngộ thì đó là số tiền khổng lồ. Nó nhiều hơn bất cứ công việc khác ở một vùng quê chưa phát triển. Mỗi tháng sau khi để lại số ít để ăn uống, cô ta gửi về cho gia đình 16 triệu đồng. Cô ta tiết kiệm từng đồng một, không phấn son, không đua đòi, tất cả vì gia đình.

Sau khi làm việc vất vả ngoài vườn, Phương và các bạn lao động khác trở về trong căn phòng chật hẹp. Nó rất nhỏ nhưng rất gọn và ngăn nắp. Người khác có thể không thích cho lắm nhưng đối với một người lao động thì đây là sự tiện nghi đáng mơ ước. 

Họ cùng nhau nấu ăn, đi chợ, lau chùi và kể cho nhau nghe về cuộc đời. Ở quê nhà, cha mẹ và em trai lúc nào cũng nhớ Phương. Là chị cả nên gánh hết trách nhiệm lên đôi vai bé nhỏ của mình. 

Khi kể về gia đình, nói về nỗi nhớ nhà, cô ta khóc. Nhưng không sao, cô ta cảm thấy rất vui khi được làm ở đây. Dù cực nhưng khi nghĩ đến gia đình thì cơ thể luôn tràn đầy sức sống. Niềm vui của gia đình là hạnh phúc của chính bản thân cô ta.

Hiện tại có hàng vạn người Việt Nam đang xa xứ để lao động như Phương. Họ chấp nhận đánh đổi tuổi trẻ và sức khoẻ của mình để nhận lấy những đồng tiền rẻ mạt. Họ cắn răng chịu cực vì tương lai của mình và gia đình. 

Nhìn những hình ảnh này, có bao giờ bạn tự hỏi vì sao họ lại phải xa quê hương không? Đất nước chúng ta có vấn đề gì mà khiến họ không thể kiếm sống. Từ bao giờ xứ người là nơi sinh sống, còn quê nhà là chỗ để về thăm. Cha mẹ xa con, chồng xa vợ và người xa nhà. Tất cả vì cuộc sống.

Tôi ngưỡng mộ họ. Ước gì mình có nghị lực tương tự, dù chỉ một ít. Những cô gái Bắc Kỳ ấy thật tuyệt vời trong mắt tôi. Sự hy sinh đáng yêu của những thiên thần mới lớn. Chúc các bạn thành công.

Ku Búa @ Cafe Ku Búa



Không có nhận xét nào