Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

CHUYỆN VUI CUỐI TUẦN: HỒN ÁI SA MUBABA NGỌC THẢO (Tập 2)

CHUYỆN VUI CUỐI TUẦN: HỒN ÁI SA MUBABA NGỌC THẢO (Tập 2) (Cấm trẻ em dưới 18 tuổi và người già trên 70) Sau khi giảng về "văn hóa không...

CHUYỆN VUI CUỐI TUẦN: HỒN ÁI SA MUBABA NGỌC THẢO (Tập 2)

(Cấm trẻ em dưới 18 tuổi và người già trên 70)

Sau khi giảng về "văn hóa không nhúc nhích" trong cái clip trò chơi mò chim chồng cho mụ vợ nghe, mụ vợ tỏ ra rộng lượng hẳn khi cho tôi được đi gội đầu công khai. Ừ thì đi.

Thực ra, hôm qua cái con mẹ ở quán gội đầu nó gội kiểu gì mà cả đêm qua rồi cả ngày nay gãi đầu liên tục. Mụ vợ hắt xì rồi càm ràm: "Bộ Tài Môi vừa công bố kết luận khoa học khách quan, rằng ô nhiễm bụi mịn là do gãi đầu. Anh mà gãi suốt ngày thế này thì em chết mất". Đó là lý do chính đáng mụ cho tôi được đi gội đầu. Mụ chỉ dặn: "Nhớ giữ gìn trinh tiết, đừng để mấy đứa hotgirl đó làm tha hóa..."

Vậy là hào hứng đi. Đi để tìm hiểu thật giả chuyện hồn Ái Sa mubaba Ngọc Thảo. Chuyện ở quán gội đầu biết đâu lại có ích cho cơ quan điều tra tham khảo.

Quán trưa vẫn vắng tanh. Tôi vào ghế nằm chờ. Một phút rồi hai phút. Tôi búng tay tróc tróc ba lần mới có một cô gái bước ra. Nhìn vào gương trước mặt, tôi nhận ra vẫn em hôm qua, cái em tự xưng là Ái Sa ngọt ngào đó. Nhưng hôm nay lại mặc chiếc áo màu đen, hình như là áo ngủ. Em nó vừa đi vừa ngáp:

- Anh gì ơi... Em vừa chợp mắt tí teo, buồn ngủ quá...

Hôm nay thì tôi gọi đích tên em nó tự xưng hôm qua luôn:

- Ái Sa ơi... Trưa hôm qua em gội đầu cho anh kiểu gì mà ngứa suốt ngày suốt đêm, không chịu nổi.

Em nó bật cười và đến sát cạnh tôi, vuốt tóc tôi, úp cả bộ ngực nóng bỏng vào má tôi:

- Anh ơi, không ngứa mới là chuyện lạ. Một là tóc anh hơi bị dài, hai là hôm qua chưa xả hết xà phòng anh đã bỏ về. Hôm nay cắt tóc, ngoáy tai rồi hãy gội anh nhé?

Tôi nghĩ cũng được. Hôm nay tôi cần thời gian tiếp cận em nó để lấy thông tin, miễn không chơi từ A đến Z là được.

Thấy tôi gật đầu, em nó bật ghế dựng đứng dậy và leo lên, thượng hẳn trên cổ tôi, dao kéo cứ thoăn thoắt roẹt roẹt. Bây giờ tôi mới nhìn kỹ qua gương toàn bộ thân hình của em nó. Giời ạ, chiếc áo ngủ màu đen nhưng trong suốt đến từng milimet da thịt, từ trên xuống dưới không che chút nội y nào. Đôi chân dài lại chừng như đang kẹp cổ tôi. Mùi phụ nữ nồng nàn. Toàn thân tôi run bắn lên. Không ổn. Cái tí khí mà sư chùa Địa Ngục thích không thể là chân khí mà là tà khí... 

- Gì vậy anh? Ngồi yên chứ không là em làm hỏng mái tóc đẹp của anh bây giờ...

Em nó ra lệnh và chỉnh cái đầu nghẹo của tôi. Đến nước này thì tôi phải van xin:

- Tha cho anh. Em sửa nhanh qua rồi bước xuống đất cho anh nhờ. Anh cần chân khí để tu tập, giảng dạy và nghiên cứu khoa học... Anh là nhà giáo...

Em nó roẹt mấy nhát kéo nữa rồi bước xuống. Rất thành thục, chiếc ghế lại hạ xuống. Tôi ngửa người ra và thở phào. Bây giờ thì đến công đoạn ngoáy tai. Tôi tranh thủ bắt chuyện ngay:

- Trưa hôm qua vội vàng anh chưa hỏi hết. Vì sao người ta phát hiện em leo trộm vào đền thiêng tỉnh ủy? Mấy anh tỉnh ủy trả lời báo chí nói rằng em đã lừa cả tỉnh ủy 20 năm nay?

- Ơ cái anh này? - Em nó búng một phát vào dái tai tôi rõ đau - Em mà lừa được tỉnh quỷ thì có mà em thành yêu quái trên trời rơi xuống.

Chiếc ngoáy tai thò tận sâu vào tai. Tôi không dám hỏi câu nào sốc óc, không chừng thủng luôn cả màng nhĩ. Bèn nhỏ nhẹ, êm ái, mềm mại như cái váy lụa đen em đang mặc:

- Vậy thì đúng như họ nói, em đã được tuyển vào đúng quy trình. Dù em mượn bằng của chị mình, nhưng em đã vượt qua trình độ của cái bằng đó để học hết cử nhân và thạc sĩ. Nhưng theo anh, với tư cách là người trong ngành giáo dục, bằng cấp không quan trọng, quan trọng là năng lực. Em học vượt cấp, lại làm việc tốt suốt 20 năm qua. Vậy là em giỏi lắm đó!

Thấy tôi khen, em nó vui lắm. Tôi hỏi tiếp:

- Anh có dạy hệ tại chức tại trung tâm gần nhà khách em làm đã gần 30 năm. Có khi nào em là học trò của anh mà anh quên?

Em nó rút chiếc ngoáy tai ra và trả lời rất hồn nhiên:

- Em có đi học bữa nào đâu mà anh biết? Em thuê người học, mỗi ngày tốn 300 ngàn đó anh.

Thôi chết tôi rồi. Vụ này mà lộ ra thì cả trường tôi bẽ mặt, trong đó có tôi. Tôi lại phải khen em nó tiếp:

- Dẫu sao cũng phải thừa nhận là em quá giỏi. Làm lãnh đạo ở tỉnh ủy là lãnh đạo của lãnh đạo mà em cũng làm nổi thì đúng là thần thánh.

Em nó sung sướng reo lên:

- Đúng đó anh! Hai mươi năm qua em luôn là chiến sĩ thi đua đó. Dư luận mỉa mai em chứ làm lãnh đạo tỉnh ủy thì cần gì bằng cấp, trình độ? Chẳng qua em cần cái bằng để làm sang chứ không lại mang tiếng gái gội đầu đi làm lãnh đạo.

Nhìn đôi gò bồng đảo rung rinh theo tiếng cười, tôi phải thú nhận em nó thật quyến rũ. Qua làn lụa mỏng màu đen, toàn bộ thân hình em nó như hút chặt mắt tôi vào đó, không thể rời ra được. Thế này thì tôi chết mất. Chợt nghĩ mấy nhà mỹ học, nghệ thuật học nói điêu. Tất cả đều đồng loạt cho rằng, chính sự hư hư thực đã tạo ra sự thanh lọc thẩm mỹ, tức cảm xúc trong sáng và thăng hoa. Thăng vào trong cái lớp sương mù sau làn áo mỏng thì có. Để chống cự cái sự điên cuồng quỷ ám đó, tôi lại hỏi:

- Lúc sa cơ, tức bị phát hiện và điều tra, không ai làm anh hùng đứng ra cứu em sao?

Đến đây thì nàng sụt sùi nước mắt. Từng giọt nước mắt em nó rơi xuống miệng tôi đắng chát. Em nó nói:

- Từ Hải có sống lại cũng không cứu được anh ơi. 20 năm trước, lão Hồ Tôn Hiến đến em gội đầu không biết bao nhiêu lần, toàn quỵt nợ. Đúng ra là lão trả nợ em bằng cái chỗ làm và cái ghế trưởng phòng. Xong bán cái em cho cả đám thổ quan. Lão ấy giỏi trên tất cả mọi người một bậc vì không để chết vì gái.

Tôi phải khen em nó mới học cấp hai mà đã hiểu Truyện Kiều. Giỏi hơn nhiều giáo sư tiến sĩ. Đúng lúc đó em nó lại bật ghế dựng lên và đứng đối diện trước mặt tôi để mát xa tai, mát xa trán, mát xa đầu trước khi gội. Bây giờ thì tôi đang trực diện thân hình em nó. Bỗng dưng hết run, như Chí Phèo gặp Thị Nở sau lần gặp bà Ba vừa làm vừa run. Tôi buột miệng nói ngu:

- Lão Hồ Tôn Hiến bàn giao cho đám thổ quan là phải. Vì cái nhà khách xuống cấp thế này thì lão phải xây cái khác...

Lập tức ba cái tát như trời giáng vào mặt tôi thay cho động tác mát xa. Em nó nói, giọng đầy giận dữ:

- Một thằng dùng chứ cả chục thằng dùng quá tải thì có là lâu đài kiên cố cũng sập chứ đừng nói xuống cấp. Hiểu chưa?

Trong lúc mắt tôi nảy đom đóm thì em nó lại xoa mặt, xoa má, xoa cằm cho tôi. Bỗng em nó dí cả đầu tôi vào đôi gò bồng đảo của em nó, như người mẹ ấp đứa con thơ sau trận đòn:

- Xin lỗi anh. Em chỉ là gái gội đầu. Em không là Ái Sa hay Ngọc Thảo nào cả. Chỉ bởi xem mạng ảo mà em bị nhập vai hơi sâu. Nhưng em mong các anh, kể cả là nhà giáo hay nhà khoa học, đừng coi thường nghề của em....

Ôi buồn ôi tan nát... Trưa nay tôi định không về nhà nữa. Nhưng thương vợ con quá mà đành mang cái mặt sưng tấy về nhà. Cái đầu cũng quên chưa gội sạch. Cuộc điều tra như vậy là thất bại thảm hại. Không chơi trò chui vào hang cọp nữa. Vì cái loại hang này quá sâu, thật giả lẫn lộn...

Chu Mộng Long



Không có nhận xét nào