VĂN NGHỆ: HỒN ÁI SA MUBABA NGỌC THẢO (Tập 3) (Cấm trẻ em dưới 18 và người già trên 70) Bảo vệ xong đề tài Giải huyền thoại, Lý thuyết và ứng...
VĂN NGHỆ: HỒN ÁI SA MUBABA NGỌC THẢO (Tập 3)
(Cấm trẻ em dưới 18 và người già trên 70)
Bảo vệ xong đề tài Giải huyền thoại, Lý thuyết và ứng dụng (gần 200 trang), một thành viên hội đồng gợi ý chiêu đãi món gội đầu để ăn mừng công trình. Ông nói, gội đầu cũng là một cách giải huyền thoại. Lâu nay chúng ta bị bao bọc trong biết bao huyền thoại, trong đó có huyền thoại về cái quần cái áo, huyền thoại về người chồng thủy chung, người cha mẫu mực. Đi gội đầu là cũng là một ứng dụng giải huyền thoại.
Ừ thì đi vậy. Trốn vợ vào thiên thai thử một lần xem. Tôi dẫn vào quán gội đầu của em tự xưng là Ái Sa hay Ngọc Thảo gì đó của trưa hôm trước. Biết là nội thất của em ấy xập xệ rồi, nhưng ở cái thân phận ông giáo như con ngựa già đã từng leo hết dốc này sang dốc khác, kén cá chọn canh gì nữa? Có súng dùng súng, có gươm dùng gươm, không có gươm thì dùng giáo mác, gậy gộc cuốc thuổng vậy!
Có ông bạn già chưa vợ, lâu nay theo học môn giải huyền thoại của tôi, cũng đi theo. Nhưng nghe tôi bảo có gì dùng nấy như vậy thì ông lắc đầu:
- Tao trinh tiết gần cả đời. Nhà mới thì tao ở, chứ loại nhà khách xập xệ thì tao sợ...
Tôi kể chuyện em nó vào đảng và từng làm sếp ở văn phòng tỉnh ủy ra sao, rồi giải thích:
- Nó xập xệ, nhưng yên tâm. Khi người ta đưa nó vào đền thiêng tỉnh ủy thì người ta đã thẩm tra, đảm bảo vệ sinh tuyệt đối. Giống như ngày xưa người ta làm lễ hiến tế Hà Bá, không phải gái trinh sạch sẽ thì không hiến tế được.
Vậy là ông bạn già đồng ý đi theo. Cả ba cùng vào quán. Trưa nay em nó ngồi ngủ luôn trên ghế chờ khách. Cả bộ lòng phơi tênh hênh sau làn áo ngủ trắng tinh. Nhịp thở của em nó làm cho núi đồi như nhấp nhô trong sương khói huyền ảo. Thấy ba vị khách cùng vào một lúc, em nó tươi như hoa:
- Em chào cả ba anh...
Em nó nhận ra tôi ngay. Sợ tôi vẫn còn dỗi vì ba cái tát hôm trước, em nó lại ôm tôi, riết tôi vào bộ ngực nóng bỏng và tiếp tục giọng an ủi:
- Hôm nay em bù cho anh. Yên tâm chưa gội sạch chưa về. Em phục vụ miễn phí cho cả ba anh.
Nghe miễn phí, hai ông bạn tôi hớn hở như địa chủ được mùa. Cả hai đều đồng ý, trưa nay coi như làm lễ khánh thành và khởi động Metro Cát Linh - Hà Đông, đi từ A đến Z.
Cắt tóc, cạo râu, ngoáy tai, gội đầu qua loa thôi. Anh nào cũng sốt ruột lên tàu. Tôi biết rõ, em nó nội thất xập xệ, nhưng nhờ khoác chiếc áo ngủ mỏng tang bên ngoài, cho nên, trong sương khói huyền thoại của chiếc áo ấy, em nó vẫn còn một vẻ đẹp quyến rũ.
Em nó dẫn cả ba vào trong một căn phòng với ánh đèn mờ lung linh. Cả ba lên tàu cùng lúc. Tàu chạy theo nhịp từng nốt nhạc cổ điển long lanh... Chỗ này nhạy cảm, để đảm bảo tính thẩm mỹ của câu chuyện, tôi không miêu tả được. Các bạn chịu khó tưởng tượng vậy.
Cuộc vui kéo dài từ 12h đến 14 giờ chiều.
Cả hai anh bạn tôi đều khen tàu chạy rất êm. Hôm nay tôi không dám chê mà nói nịnh:
- Bọn thù địch cố tình bôi nhọ em, chứ đối với anh, nghề gội đầu của em phải nói là danh giá hơn bọn đi gội đầu.
Cái anh là thành viên của hội đồng cũng gật gù khen:
- Em thật xuất sắc. Anh cảm thấy em thành công hơn cả cái công trình khoa học của anh này!
Tôi thấy nhột, vì ai đời lại đem một công trình khoa học so sánh với cuộc vui mà các thánh nhân gọi là trần tục? Nhưng rồi thấy cũng phải, vì khoa học phục vụ trí tuệ, nhưng trí tuệ lại phục vụ cho dục năng. Chẳng phải thánh thần hay Thượng đế cấm dục nhân loại để độc quyền thể hiện dục tính mà lại đánh tráo thành sáng tạo thuộc đỉnh cao trí tuệ đó sao?
Anh bạn già của tôi nói leo vào:
- Em được vào đền thiêng của tỉnh ủy nên có khác. Khi đi tàu của em, anh cảm thấy rất an toàn...
Đến đây thì mặt em nó như cánh hoa tàn sau cơn giông bão. Nước mắt chảy ròng ròng:
- Các anh ơi, em bị aids rồi. Em đã giấu điều này, nhưng sau khi bị lộ chuyện, chồng em đã nói ra hết sự thật rồi. Em phải bỏ nhà đi từ hôm đó đến giờ. May mà có các anh làm cho em vui sống được ngày nào hay ngày ấy...
Nghe đến đó thì cả ba chúng tôi hoảng hốt. Bỏ mẹ rồi! Hồi nãy đi tàu, anh nào cũng chủ quan, giải huyền thoại đến mức không bao bọc gì. Hai bạn tôi té xĩu xuống đất. Tôi nghĩ ngay đến cái nhà khách tỉnh ủy có bao nhiêu khách vào ra, địa phương có, trung ương có. Tôi ném cơn giận dữ vào mặt em nó:
- Thôi rồi lượm ơi, cái con mẹ này hại biết bao cán bộ của ta rồi... Aids ơi là aids. Tao cứ tưởng tỉnh ủy là cái đền thiêng, có đến 19 điều cấm để cán bộ tao giữ gìn trinh tiết mà mày nhẫn tâm làm hỏng cả rồi!
Nghe đến đó thì em nó tốc luôn cả váy lên, ưỡn mông ra chửi lại:
- Trinh cái lon! Nó có là rất là rất khủng khiếp thì cũng bởi tại chúng mày thi nhau chui vào đó.
Nhìn cái lon của nó đúng là rất là rất khủng khiếp. Nghĩ cho cùng, lỗi bởi tại ta không biết làm người dùng thông minh. Mà ham rẻ, ham miễn phí mà chi. Giời ơi là giời... Đem cái cục nợ nhiễm aids này về nhà ư?
Trong khi cả ba đều muốn chết quách cho xong thì bỗng tôi chợt nhớ ra cái hoài nghi hôm trước. A, con mẹ này nhập vai thôi. Nó chẳng phải Ái Sa hay Mubaba Ngọc Thảo nào cả. Nó chỉ là gái gội đầu như bao cô gái khác. Mong là nó không bị aids!
Bắt đầu từ mai không gội đầu nữa mà đi xét nghiệm...
Chu Mộng Long
-------------
Đứa nào fake cái trang báo này thông minh, hóm hỉnh thật. Nhiều thằng chết khiếp!
Không có nhận xét nào