Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

ĐIẾU ỦY BAN

“ ĐIẾU ỦY BAN ” Chuyện cô bí thư Yên Định - cuốc da Thanh Hoa rau má mình không muốn nói; việc đực cái nhà chúng nó - từ tiên đế đến...

ĐIẾU ỦY BAN

Chuyện cô bí thư Yên Định - cuốc da Thanh Hoa rau má mình không muốn nói; việc đực cái nhà chúng nó - từ tiên đế đến anh ba anh bảy là chuyện thường động vật, đều xưa như trái đất.
Chỉ là do chúng ngu, muốn lòe bịp tô vẽ, đắp điếm ra thánh ra thần nên bỗng dưng hóa thành mèo giấu cứt; chứ thiên hạ, đéo ai không rõ chuyện giành vợ, bán vợ, gán vợ; còn chuyện chim chuột chằng chéo như ma trận, chết trên bụng gái trên con đường cách mạng thì có cả rổ…

Và dĩ nhiên, việc đực cái trong tiến trình quy hoạch, cơ cấu và bồi đắp cán bộ là có thật. Một phần của tiến trình đó là những cái “điếu ủy ban”.

Có lần đọc Cụ Veo, thấy cụ bảo rằng thuật ngữ “cái điếu ủy ban” ra đời từ mẩu chuyện cực ngắn của nhà văn Phạm Việt Long kể về cái bầu của cô Tõn, thư ký ủy ban. Nhưng thực ra không phải, dân gian nói về “cái điếu ủy ban” lâu rồi và thuật ngữ đó đã có từ khi “chính quyền nhân dân”, HTX đi vào hoạt động đại trà.

Còn cái điếu - cô Tõn của anh Long ví mình như “cái điếu của Ủy ban, để ở chỗ đông người, ai muốn hút thì hút” hồi đó còn đơn giản; Tõn chỉ cần tí quyền lợi cho dễ thở, cho được việc chứ “điếu” không cần gì khác và người hút cũng chỉ cần hút chớ không có nhu cầu lau chùi gì…

Nhưng “ở đời muôn sự của chung, của chung ai khéo vẫy vùng thành riêng”. Bọn “điếu” cũng muốn được đánh bóng, nâng niu, chạm trổ… Trong số các loại “điếu ủy ban”, có “điếu” số đỏ, trơn nhẫy tuột khỏi chồng con, dòng họ; lọt mắt xanh các anh lớn, vậy là được cất nhắc để anh lớn “hút riêng”, đéo cho thằng dưới nào hút chung hết!

Nhưng đểu nhất là trong XH sản giật - bán mọi thứ để tiến thân - thì thói thường, ngửa cố hóng lên, thuốc ngon hiếm thằng dám hút một mình. Anh lớn đem điếu về hút riêng thì lại chợt nhớ tới anh lớn hơn, bèn đem điếu dâng lên các anh lớn hơn, để “mời các anh” cùng hút!

Bởi vậy, nếu chịu được cái nghiệp tiếng, sẵn sàng gài bẫy, bỏ chồng ném con để hết mình trong  những cuộc ngụp lặn nhầy nhụa, cuộc đời của các điếu - “cô Tõn” từ đó sang trang, thậm chí nếu thuận giò xuôi bướm, nhầm, thuận buồm xuôi gió thì chẳng mấy chốc từ thân phận “điếu ủy ban” còn leo tót lên tới chủ tịch, bí thư…
Thậm chí chễm chệ 1 ghế cuốc hội hay tứ trụ, là thường.

“Điếu ủy ban” leo lên tới phận “phụ mẫu chi dân” rất dễ nhận biết. Đặc điểm dễ thấy là họ phốp pháp, trắng trẻo, trẻ đẹp rạng ngời làm từ cha tới con còn phải dùng chung rồi lìa nhau, từ bồ thành mẹ kế chỉ qua một lớp quần sịp, có Đổng Trác - Lã Bố cũng chả là cái gì hết!
Thứ đến là nhìn họ rất gợi tình và họ rất biết gợi tình hầu như ở mọi chỗ - đến ngựa còn ngứa ngáy, không dám đứng yên…;
Kế nữa là họ hay phát biểu những câu rất tào lao kiểu “anh đã cống hiến gì cho tổ cuốc chưa mà đòi hỏi này nọ...”, hoặc thở thôi đã thối kiểu “con lãnh đạo lại làm lãnh đạo là hồng phúc dân tộc”;...
Đại loại vậy.

Chẳng thế mà bây giờ, mỗi lần TV quay cảnh họp hội, tụ tập là thấy rất nhiều “cán bộ nguồn” là nữ trẻ trung xinh đẹp. Dân hiểu chuyện rít xong điếu thuốc lào, quăng điếu cái xạch rồi vừa phả khói vừa phán chắc nịch, “điếu ủy ban cả đấy, tài cán đéo gì…”.

Một đặc điểm chung mà một cái “điếu”, nếu được các anh trau chuốt thì con đường quan lộ của mọi cái “điếu” đều là nhanh khủng khiếp; nó nhanh tới mức mà các loại bằng cấp giấy tờ phải chạy sau bở hơi tai mới kịp với các quyết định thăng cấp có tốc độ ánh sáng. Nhưng bằng mọi giá mọi thứ sẽ có để lấp cho đầy đủ cái thứ “đúng quy trình” thần thánh của nhà nước đã chặt chẽ vẽ ra.

Biên đến đây thì lại thấy tiếng TV văng vẳng về “Phi công - bệnh nhân 91”! Mk, thôi, ngứa tai quá! Chuyện đám thổ tả nước Mỹ hẵn còn đau đầu gối, công ơn da den còn lởn vởn kia, đú theo trend mình cũng phải hô, “I Can't Breathe”! Kết thúc đây…

Để kết thúc, chỉ muốn khoe rằng, trong thế độ nhân văn lạ lùng, thần thánh cộng sản, chuyện tạp vụ, lái xe - thậm chí cắt tóc ở cổng ủy ban - lên ngôi để chễm chệ thành những ông lọ bà chai (mà có người gọi là lớp cán bộ “cận huyết”) nhiều nhan nhản.Và thật may mắn, với cuộc đời đây đó mình cũng đã gặp, ngắm - nhiều khi chuyện trò - với khá nhiều các loại điếu. Và, điều buồn cười nhất là hỏi bọn địa phương rằng, “Ẻm là điếu của anh nào?” thì tụi nó, mười đứa như một đều cười đểu, bảo:
“Đéo phải điếu bất thành quan, anh biết còn hỏi! Hehe…”

Bùi Phi Hùng



Không có nhận xét nào