Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

TÔI ĐÃ HUỶ KẾT BẠN VỚI NGƯỜI YÊU CŨ

TÔI ĐÃ HUỶ KẾT BẠN VỚI NGƯỜI YÊU CŨ Trưởng thành xoa đầu tôi nói nhẹ "huỷ kết bạn với người yêu cũ thật trẻ con". Tôi mỉm cười nh...

TÔI ĐÃ HUỶ KẾT BẠN VỚI NGƯỜI YÊU CŨ

TÔI ĐÃ HUỶ KẾT BẠN VỚI NGƯỜI YÊU CŨ

Trưởng thành xoa đầu tôi nói nhẹ "huỷ kết bạn với người yêu cũ thật trẻ con". Tôi mỉm cười nhìn trưởng thành nói nhẹ "chừng nào còn liên lạc là còn nhung nhớ". 

Làm bạn - một cái cớ đàng hoàng giúp cả hai dễ dàng song hành thêm một đoạn. Ốm đau hoạn nạn đều có một chỗ dựa tinh thần. Ở xa hay ở gần, biết chắc chắc vẫn có một người, mình cần - họ đến.

Tôi không phân trần, không giải thích, không chỉ trích trách móc những người luôn muốn mối quan hệ này kết thúc. Bởi có lẽ người ngoài cuộc đủ tỉnh táo và minh mẫn nhận ra, ở cạnh nhau chúng tôi không hề hạnh phúc. Dù sao thì thời gian chia tay cũng sắp lớn hơn thời gian yêu nhau mất rồi.

Tựa như một người thích cuộc sống an yên thanh mát trên đồi, một người muốn ngồi trong nhà sang xe xịn. Một người bám vịn vào dịu dàng của đối phương để ở lại, một người chẳng đủ nhẫn nại để đợi chờ. Tưởng là hợp, ai ngờ sau hợp còn có cả tan. Tình cảm dần tàn và nhạt phai, đích đến khác nhau và yêu sai cách. Trách mình, trách người hay trách đời, cái kết vẫn là xa rời không ngày tái hợp.

Một chút men nắm tay một chút can đảm, chuẩn bị cho một cuộc sống mới không anh. Messenger không còn chấm xanh quen thuộc ấy, không còn những tin nhắn nói "anh đây". 
23h13 phút, đặt chân về đến phòng, trong lòng ngổn ngang với cả đống suy nghĩ hỗn độn. Sắp xếp lại cuộc sống lộn xộn trong hơn 2 năm qua, chúng ta từ người dưng, thành người yêu, giờ trở về làm người lạ. Đúng là từng hết lòng hết dạ, lúc quyết định xa thì muôn phần không muốn. 

Dừng lại không phải vì đã hoàn toàn hết yêu, mà vì đã tỉnh ngộ nhận ra điều gì là tốt nhất. Chúng mình từng rất yêu nhau, nhưng chúng mình cũng xác định bạn đồng hành cả đời về sau là người khác. Tôi và anh, hiện tại chính xác phải gọi nhau là "người yêu cũ". Cũ nhưng đẹp nên không nỡ bỏ đi. Vậy thôi thì cất vào ngăn kéo nhỏ, ngăn kéo của hoài niệm và ký ức tốt đẹp có anh có em, có những lần cuộn tròn trong vòng tay ấm. 
Có những lần em lén lút ở văn phòng trả lời tin nhắn của anh, có những lần anh bận vẫn tranh thủ dỗ dành khi em ốm. Ở đó có những ngày đông, anh đứng cổng rạp chiếu phim để chờ. Có cả những ngày hè, em đợi anh hàng giờ khi anh đi làm về muộn. 

Chẳng hiểu thế nào mà lời bài hát "mình từng yêu nhau như thế cớ sao chia tay..." rồi "em khóc nấc sau ngày chia tay, anh biết nhưng vờ không hay..." nối tiếp nhau, xếp thành hàng dài chạy trong tâm trí. 

Đúng là rồi thì chúng tôi sẽ lại yêu, nhưng lần này là yêu người khác. Biết đâu vận đổi sao dời, một năm trước hai người đau, hai năm sau bốn người hạnh phúc. Cả tôi và anh đều quá bận để mà luỵ tình, rồi anh sẽ có những đứa con xinh chẳng gọi tôi là mẹ. Mỗi tối tôi về cũng sẽ có người ôm nhẹ sau lưng. 

Em mệt, không cãi số nữa. Gắng ăn đủ bữa, ngủ cho đúng giờ. Anh không cần phải quay đầu lại, vì em cũng không còn ở đó để chờ. Toàn bộ sự nhẫn nại, kiên tâm và chủ động em dành cho anh trong 1 năm nay, đủ rồi. Tâm ý của em, anh hiểu. Sự tử tế của anh, em nhận. 

Sau này em sẽ quên anh, nhưng em sẽ không quên mình đã từng yêu một người nhiều đến thế. 

"Cảm ơn vì đã sống tốt với nhau, tiếng yêu đành hẹn lại đến kiếp sau, Ở một thế giới muôn màu, tình yêu không có buồn rầu... Thì lúc ấy, ta sẽ là của nhau..."

"Rượu tưởng nhẹ mà cay
Tình tưởng nhạt mà sâu..."
 
Cre on pic

#hoaiphan

Không có nhận xét nào