ĐƯỜNG VỀ XA THẲM Gần đến ngày Sài gòn giải phong tỏa, tôi chợt nhận ra, Sài gòn không dành cho mình. Có vẻ như cánh cửa Sài gòn đang đóng lạ...
ĐƯỜNG VỀ XA THẲM
Gần đến ngày Sài gòn giải phong tỏa, tôi chợt nhận ra, Sài gòn không dành cho mình. Có vẻ như cánh cửa Sài gòn đang đóng lại trước mặt tôi.
Thực ra, tôi đã được nằm trong danh sách chích vaccine từ những ngày đầu. Nhưng đó là do lòng tốt của người khác giành cho tôi. Tôi nghĩ đơn giản, rằng tôi được xếp vào đối tượng ưu tiên hàng đầu, nên tại sao phải nhờ vả lòng tốt của ai. Vậy là tôi quyết định chờ đến lượt mình, mà không lạm dụng lòng tốt của người khác.
Thế rồi, đến một ngày thì tôi hiểu ra, tôi không phải là nhân viên y tế như người ta tuyên bố ưu tiên, bởi vì tôi chỉ là nhân viên y tế tư nhân. Người ta không coi nhân viên y tế tư nhân là nhân viên y tế, nên họ không cho nhân viên y tế tư nhân chích vaccine. Đúng rồi, tư nhân là cái bọn chỉ chăm chăm kiếm tiền. Mà y tế tư nhân thì chuyên môn có ra cái mẹ gì. Việc chống dịch thì y tế nhà nước lo, chứ tụi tư nhân vô thì chỉ tốn tiền mà thôi.
Khi hầu hết nhân viên y tế công chích xong mũi 2, thì không biết thế nào mà người ta lại cho y tế tư nhân chích vaccine. Thôi thì chờ hoài rồi cũng đến lượt. Tôi hồ hởi phấn khởi nộp hồ sơ lên Sở Y tế. Lòng đầy hãnh diện rằng mình rồi cũng được ưu tiên. Mẹ kiếp, khi đó tôi mới biết, tôi đếch phải nhân viên y tế, cũng đếch phải nhân viên y tế tư nhân. Chúng nó xếp tôi vào diện tư bản. Vậy là tôi bị gạt ra khỏi danh sách tiêm vaccine.
Mà ở cái đất Sài gòn lúc đó, chỉ có thằng cha nào đi phớt qua mình một cái, nếu tuần sau nó được phong hàm F0, thì chắc chắn mình sẽ bị hốt đi tập trung. Mà chỗ tập trung thì cầm khá chắc cái vụ mình cũng sẽ được phong hàm lên cấp cao nhất, F0. Thôi thì mình là tư bản, chắc là chẳng có Sở Y tế nào muốn mình sống cả đâu. Mà quyền hành trong tay, ngay cả cái quyền không công nhận mình là nhân viên y tế, thậm chí nhân viên y tế tư nhân họ cũng không công nhận, thì khi mình được phong hàm F0, với hàng đống bệnh nền đang sở hữu, gần như cầm chắc cái phiếu vô Bình Hưng Hòa.
Ở lại thì gần như chắc chết. Thôi thì lên Đà Lạt vậy. Dù biết là y tế Đà Lạt thì thua xa Sài Gòn, nhưng với tôi vẫn an toàn hơn. Vì ở đó họ không biết tôi là ai để gạt tôi ra. Họ cũng không biết là những nhà quản lí ngành y coi tôi như cái gai. Cho nên, nếu chẳng may tôi nhiễm và trở nặng, họ sẽ chữa cho tôi với đúng tay nghề của họ. Thôi thì lỡ có bị dính, chết dưới tay bác sĩ Đà Lạt cũng hạnh phúc hơn là bị hạ thủ tại Sài Gòn. Vậy là khăn gói lên Đà Lạt.
Không ngờ Đà Lạt lại tốt hơn tôi nghĩ. Họ cũng giành cho tôi lòng tốt, định đưa tôi và gia đình vào danh sách chích vaccine. Tôi nghĩ, dù mình có nhà ở đây, nhưng dù sao thì vẫn không phải là dân Đà Lạt chính cống, sao lại có thể lạm dụng lòng tốt của người ta, giành giựt mấy liều vaccine ít ỏi của người dân Đà Lạt làm gì. Thế là lại thôi.
À, thực ra thì chỉ ít ngày sau khi lên Đà Lạt tôi mới hiểu, tại sao đột nhiên họ lại cho y tế tư nhân chích vaccine. Mới chích được có 4, 5 ngày thì họ kêu gọi y tế tư nhân tham gia chống dịch. Rồi đến lúc gần toàn bộ y tế tư nhân tham gia chống dịch, thì họ phát hiện còn một số ít chưa được chích vaccine. Thế là họ cho tôi chích vaccine. Nhưng đường từ Đà Lạt về Sài gòn, dù có thông thoáng, thì cũng cỡ 6 giờ. Nhưng họ chỉ cho biết thời gian chích vaccine có 2, 3 giờ. Chỉ có thuê chuyên cơ mới về để chích kịp. Mà tôi thì không có gram nào để thuê chuyên cơ như mấy ông quá giang chuyên cơ đi Hàn Quốc. Thế là vuột mất cái vaccine.
Bây giờ, tất cả các giấy thông hành ở Sài Gòn trong thời gian sắp tới đều phải có vaccine. Vậy là, đường về của tôi còn xa lắm lắm.
Bs Võ Xuân Sơn
Còn đảng còn mình !
Trả lờiXóaHồng hơn chuyên !!
Điều 4 hiến pháp !!!
Dân nào , chính quyền đó . Câu nói không sai !!!