ẢO TƯỞNG. Phải nói rõ ràng thế này. Khi trưởng thành, mỗi người tự tìm cho mình 1 cái nghề để mưu sinh. Khi chọn nghề, là người ấy chọn ch...
ẢO TƯỞNG.
Phải nói rõ ràng thế này. Khi trưởng thành, mỗi người tự tìm cho mình 1 cái nghề để mưu sinh. Khi chọn nghề, là người ấy chọn cho bản thân mình, vì: có thể là nghề ấy mình yêu thích; có thể là nghề ấy phù hợp với bản thân; có thể là nghề ấy dễ kiếm tiền. V.v...
Vậy, anh/chị chọn nghề gì, vẫn là, trước hết cho bản thân mình, vì bản thân mình, chứ không phải vì cộng đồng, vì nhân loại mà các anh/chị phải hy sinh chọn nghề đó. Vậy nên, anh/chị đừng đòi hỏi xã hội phải vinh danh ngành nghề của mình, phải tri ân tất cả những thành viên trong ngành nghề ấy. Và, cũng đừng tự tôn rằng, nghề của mình cao quý hơn các nghề khác!
Người công nhân đào đất, nhào nặn từng viên gạch để anh/chị có mà cất nhà che nắng che mưa; người nông dân bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để anh/chị có bát cơm, củ khoai đút vào mồm; người ngư dân lênh đênh trên biển cả, đối mặt với phong ba bão táp để anh/chị có con cá, con tôm mà nhai; người thợ dệt cặm cụi trong nhà máy v.v...Tất cả mọi nghành nghề ấy rất thiết thực cho từng đời sống của mỗi con người. Nhưng họ chẳng cần tri ân, cần vinh danh cái cmg! Bởi, họ hiểu rằng, chính ngành nghề ấy nuôi sống họ, chứ không phải họ phục vụ trong nghề đó, là vì nhân loại mà họ phải cống hiến!
Nghề nào cũng quý cả. Người hành nghề nào có lương tâm cũng đều đáng kính trọng cả. Bớt ảo tưởng đi!
Ngô Trường An
P/s: Người đứng đầu ngành giáo dục mà không phân biệt được đâu là lương tâm, đâu là trí não, cái gì là của trời cho (sinh ra đã có), cái gì do dạy dỗ, rèn luyện mới thành. Má! Ngu xuẩn vậy mà bắt mọi người tri ân!
Không có nhận xét nào